Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Chuyện của tôi

Tôi năm nay 59 tuổi, là bộ đội nghỉ hưu. Tôi bị bệnh viêm đa khớp dạng thấp đã nhiều năm nay. Khi mới bị bệnh, tôi đã đi khám và chữa ở nhiều cơ sở đông, tây y. Đơn vị cho tôi nghỉ ở nhà 8 năm để chữa bệnh. Chồng tôi đã đưa tôi đi chữa bệnh ở nhiều nơi nhưng không đỡ. Có những lần đi chữa ở chỗ thầy lang, phải thuê nhà trọ ở cơ sở chữa bệnh gần tháng trời. Có những lần phải thuê xe đưa đi hàng trăm cây số để tìm thầy, tìm thuốc (có bệnh thì phải vái tứ phương mà!), nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Tháng 6/2008 bệnh của tôi quá nặng không tự đi lại được, phải cấp cứu tại bệnh viện Quân y 108 và điều trị gần 1 tháng, dùng thuốc chống viêm giảm đau nhưng bệnh chỉ đỡ tạm thời, khi giảm thuốc hoặc ngừng thuốc bệnh còn nặng hơn trước. Do cơ thể suy nhược, các khớp đều đau nhức nên mọi sinh hoạt cá nhân đều phải có sự giúp đỡ của chồng, con. Tôi chỉ mong sao đỡ đau một chút để có thể tự đi lại ở trong nhà được và tự giải quyết những công việc vệ sinh cá nhân. Nhìn thấy chị hàng xóm (bị bệnh tai biến mạch máu não) hàng ngày chống gậy luyện đi ở trước cửa nhà mà tôi thấy thèm tập đi được như chị. Gần 2 năm cứ mỗi lần ra khỏi nhà là phải dùng xe lăn (tôi đã phải sắm xe lăn). Tôi nghĩ đời mình phải gắn bó với chiếc xe lăn thôi! Cứ nghĩ thế là tôi thấy chán vô cùng, đã có lúc tiêu cực tôi không muốn chữa bệnh nữa.
Thật may cho tôi, đang lúc chán thì chị Uyên ở cạnh nhà sang nói chuyện. Chị ấy đang theo học lớp Thiền Lửa Tam Muội của CLB DSNL và chị ấy cảm thấy tốt lắm, tôi có thể theo được vì ngồi thiền không nhất thiết phải ngồi xếp bằng. Tôi thấy trong lòng mình nhen nhóm lên một tia hy vọng. Thế là tôi quyết định theo học luôn. Vì tôi chưa đi đến lớp được nên hàng ngày chị ấy mang tài liệu và đĩa CD về và hướng dẫn cho tôi tự tập. Chị còn mời bác Mận đến tận nhà mở luân xa cho tôi. Trước sự nhiệt tình của chị Uyên, của bác Mận và sự chỉ dẫn ngắn gọn, dễ hiểu trong tài liệu với những lời dẫn xúc tích trong đĩa của Thầy, tôi đã đặt quyết tâm luyện tập thường xuyên, đều đặn hàng ngày.
Tôi không ngờ phương pháp tu luyện Thiền Lửa Tam Muội lại có hiệu quả đối với tôi nhanh như vậy. Sau gần 4 tháng luyện tập (từ tháng 1 đến tháng 4 năm 2010) tôi cảm thấy bệnh bắt đầu có chuyển biến. Từ chỗ trước đó chỉ có ngồi một chỗ, mỗi lần đứng lên đi lại rất đau đớn, vất vả thì nay đã đỡ hơn nhiều. Cho đến một hôm tôi quyết định tự chống gậy ra khỏi nhà, đi sang nhà hàng xóm chơi mà không nói với chồng (tạo cho anh ấy sự bất ngờ). Tôi không thể tả hết sự vui mừng của mình lúc đó, tôi cảm thấy cuộc đời vẫn còn ý nghĩa.
Tôi chưa sang lớp học thiền được, nghe các chị (chị Uyên, chị Khuyên, chị Xuân) kể rất nhiều về Thầy chủ nhiệm CLB DSNL, tôi rất muốn được gặp Thầy. Mãi tới cuối tháng 5 năm 2010, CLB tổ chức đi dã ngoại ở Côn Sơn, tôi quyết định đi. Lần đầu tiên ra khỏi nhà mà không có chồng tôi cùng đi, nhưng có các chị ấy đi cùng nên tôi cũng yên tâm.
Khoảng 5 giờ chiều thứ 6, mấy chị em đã có mặt ở Côn Sơn rồi, nhưng đoàn của Thầy chưa đến. Suốt trong thời gian chờ gặp Thầy, tôi rất hồi hộp và giờ gặp Thầy cũng đến. Nghe nói chúng tôi đã đến trước, Thầy xuống ngay chỗ ở của chúng tôi, hỏi han ân cần. Lần đầu tiên gặp Thầy, tôi có cảm giác gần gũi như đã gặp và quen biết Thầy lâu rồi. Ngay trong giờ Thiền buổi tối hôm đó, Thầy đã hỗ trợ tôi rất nhiều trong lúc tôi ngồi thiền. Kết thúc buổi thiền đầu tiên có Thầy hỗ trợ, tôi cảm thấy người nhẹ nhàng thoải mái, và tôi thấy tự tin hơn.
Lần đầu tiên đi Côn Sơn cũng là lần may mắn đến với tôi, vì lần ấy Thầy ở lại thêm 1 tuần nữa. Tôi vừa mừng, vừa lo. Mừng vì ở lại sẽ được luyện tập thêm, sẽ được Thầy hỗ trợ nhiều hơn. Lo vì các chị đi cùng không ở lại nữa, còn những người ở lại thì chưa quen, chưa hiểu bệnh tình, sức khỏe và điều kiện sinh hoạt của tôi. Thế là tôi quyết định gọi điện cho chồng tôi, mong anh ấy xuống giúp tôi. Cũng trong dịp này, được nghe Thầy nói về sự ưu việt của phương pháp tu luyện Thiền Lửa Tam Muội, được gặp gỡ những người nhờ luyện thiền mà khỏi bệnh, anh ấy quyết định nhờ Thầy mở luân xa và theo học Thiền ngay từ những ngày ở Côn Sơn.
Suốt trong những ngày ở Côn Sơn, Thầy giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi thấy bệnh tình của mình có chiều hướng tốt hơn, tôi thấy đỡ đau nhiều. Ở nhà tôi chỉ tự đi được khoảng 100m, thế mà ở đây, tôi có thể đi loanh quanh trong khu dưỡng sinh được. Đến nay, tôi đã theo học Thiền được 8 tháng rồi. Thật kỳ diệu! Bệnh của tôi ngày một thuyên giảm. Thứ 5 hàng tuần tôi đến lớp luyện Thiền đều đặn (lớp học ở trên tầng 2). Hàng ngày ở nhà, tôi thường xuyên ngồi thiền không dưới 3 lần, kể cả những ngày mệt mỏi vì thay đổi thời tiết. Trước đây tôi hay bị loạn nhịp tim, nhưng sau 8 tháng luyện thiền, nhịp tim của tôi đã ổn định. Cuộc sống của gia đình tôi bây giờ vui vẻ và hạnh phúc hơn, vì trước đây tôi thường xuyên đau đớn, không đi lại được nên hay buồn phiền, cáu gắt, không khí gia đình không thể vui vẻ được.
Giờ đây tôi đã tìm thấy niềm tin lớn lao ở con đường tu luyện Thiền Lửa Tam Muội và tôi thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều hy vọng tốt đẹp.
Đội ơn Đức Thầy Tổ Đasira Narada đã sáng tạo ra phương pháp tu luyện tuyệt vời để cứu loài người thoát khỏi ốm đau bệnh tật.
Cảm ơn Thầy Chủ Nhiệm CLB, với tấm lòng bao dung, độ lượng đã không quản vất vả, gian lao để trực tiếp truyền dạy cho mọi người, đem lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa hơn.
Cảm ơn bác Mận, chị Uyên, chị Xuân, chị Khuyên đã dẫn dắt tôi đến với lớp Thiền này.
Tôi nguyện suốt đời tu luyện theo phương pháp Dưỡng sinh Năng lượng này theo tinh thần: Chân – thiện – nhẫn mà Đức Thầy Tổ đã chỉ ra.
Hà nội ngày 28/8/2010
Trần Thị Khuy

(Ảnh: Chị Khuy đang đi xuống nhà ăn ở Khu Dưỡng sinh Tổng hợp Côn Sơn - tháng 6/2010)

3 nhận xét:

  1. Gửi chị Khuy,
    Em không biết chị có vào đọc trang blog của CLB không nhưng em vẫn viết mấy dòng gửi chị. Thầy đưa bài cho em từ hôm Chủ Nhật nhưng vì cứ vướng việc nọ việc kia mãi hôm nay em mới đánh máy và đăng bài viết của chị. Vừa gõ bài mà nước mắt em vừa chảy, phần vì thấy áy náy sao mình không cố gắng đăng bài cho chị sớm hơn, phần vì nhớ lại những lúc gặp chị trên Côn Sơn đã bỏ qua những cơ hội để chia sẻ với chị, vì học khác lớp nên em cũng không biết chị, nhưng đã có lần ngồi ăn cùng bàn. Em rơi nước mắt cũng một phần mừng bệnh tình chị đã thuyên giảm sau chừng ấy năm, chị đã có thể tự đi lại được, rồi mừng vì chị có một người chồng tốt luôn ở bên cạnh chị trong suốt chừng ấy năm. Em vẫn nhớ cảnh anh ấy đi cạnh, ân cần đỡ chị những lúc bước lên, xuống bậc thềm. Chúc chị luôn vui và luyện thiền đạt kết quả tốt. Thầy Tổ sẽ phù hộ cho chị. (Em Hồng Thu)

    Trả lờiXóa
  2. Con chúc mừng Bác đã cơ duyên đến với Thiền để vựơt qua giai đoạn khó khăn và chiến thắng đẩy lùi bệnh tật.
    Thưa Bác chứng tỏ " Trong cái rủi vẫn có cái may"
    Cho chúng ta cơ hội để hiểu và ngộ về cuộc sống có nhiều điều huyền bí và kỳ diệu
    Cho chúng ta niềm tin, lòng tin về Tâm Linh, vào đất trời luật nhân quả
    Con thưa Bác rất may mắn cho con có cơ hội học Thiền và thành công trong việc tập luyện và dùng Thiền để chữa bệnh
    Nghĩ lại thật buồn cười " Từ trên trời rơi xuống một người" Cả lớp láo loạn và được một buổi Thầy cũng đau đầu vì Con đến lớp xin học. Cơ bản vì con không tin có sự huyền diệu như vậy. Và khi gặp Thầy Con không chần chừ suy nghĩ và do dự quyết định theo học
    Bác đọc bài của con:
    1. Một vài chia xẻ cảm nhận về Thiền và sự huyền diệu của Tâm Linh
    2. Người Thầy tuyệt vời
    3. Tôi Luyện Thiền
    Thưa Bác: Đây là tâm sự và chia xẻ của Con. của người trẻ tuổi của lớp Thanh Niên trưởng thành

    Trả lờiXóa
  3. Chị Khuy ! Mỗi lần lên Côn sơn gặp chị , em thấy chị nhanh nhẹn khỏe mạnh lên rất nhiều . Hãy cố lên chị nhé . Em chúc mừng chị .

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.